Gái miền Tây ‘hết đát’ thành ‘làn gió tinh khôi’ đất Bắc
Để tìm cách đi “khai hoang vùng đất mới”, nhiều cô gái lần mò ra Bắc để tạo dựng thương hiệu “đặc sản miền Tây”, với mơ ước đổi đời.Phía trong quán massage thực chất là tụ điểm mại dâm trá hình.
“Bướm đêm” khai hoang miền đất lạCó thể nói, những cô gái hoạt động ở các lĩnh vực dịch vụ như tẩm quất, massage, “buôn hương bán phấn” đã thành “thương hiệu” của miền Tây. Đi khắp miền Tây, miền Nam, miền Trung… đâu đâu cũng thấy những nơi thư giãn treo biển hiệu: “Massage miền Tây”, “tẩm quất miền Tây”, “đặc sản vùng sông nước”. Thời gian gần đây, những dịch vụ mang đậm chất miền Tây như thế đang có xu hướng phát triển mạnh tại miền Bắc.
Đi khắp các tỉnh, thành phố ở khu vực miền Bắc, chỉ cần ghé qua những khu phố có tiếng ăn chơi hoặc thị trấn, thị tứ đang phát triển đều bắt gặp quán tẩm quất, massage đậm “hương vị” miền Tây. Ở Hà Nội đã không thể đếm xuể cái thứ “đặc sản miền Tây” đó. Nhưng nổi trội nhất vẫn là những nơi như: Khâm Thiên, đường Phạm Văn Đồng, ngõ Văn Chương, đường Tam Trinh…
Nhờ mối quen với Thành – tay chơi khét tiếng, đồng thời là “khách ruột” của các quán “đặc sản miền Tây” ở đường Phạm Văn Đồng, tôi đã có dịp tìm hiểu về dịch vụ được coi là “đặc sản miền Tây” ở Hà Nội. Biết tôi có ý định viết bài về các dịch vụ massage, thư giãn có gái miền Tây hành nghề, Thành cho tôi địa chỉ của từng quán.
Ngoài ra, Thành còn đưa tôi xem những bức hình và số điện thoại của một số gái phục vụ. Lần theo một số điện thoại, tôi gọi điện làm quen với cô gái tên Lý và hẹn một ngày gần nhất sẽ đến tẩm quất ở quán cô. Tôi đã nhờ Thành dẫn đi thâm nhập thực tế tại quán mang cái tên mỹ miều L.L.
Trông vẻ bên ngoài của quán thì ai cũng nghĩ đó là nơi thư giãn lành mạnh, nhưng bên trong thực chất đó là ổ mại dâm trá hình. Sau khi gặp lễ tân, Thành gọi em mang mã số “số 6″ phục vụ hắn. Tôi hỏi cô gái tên Lý, mang mã số “số 7″ nhưng phục vụ nói cô ấy đang có khách nên bảo tôi chờ.
Đưa mắt quan sát, những ánh sáng nhợt nhạt ở sâu tận trong dãy các phòng cứ đập vào mắt, kèm theo những tiếng vỗ tay lốp bốp, tiếng cười nói khúc khích phát ra. Được biết, đây là những nơi mà cánh đàn ông say rượu thường hay tìm đến để thư giãn, để “ngọt nhạt” với các cô tiếp viên. Và, nó còn là điểm đến của những nam thanh niên ham chơi, những người đã có gia đình… bởi cái gọi là “đặc sản miền Tây”.
So với các địa điểm thư giãn ở các quán khác thì các quán mang hiệu miền Tây đắt khách hơn hẳn. “Cánh” mày râu cứ đê mê theo những lời giới thiệu của cô lễ tân: “Chúng em sẽ cử các cô trẻ trung, xinh đẹp, dáng cao, chân dài phục vụ các anh. Chắc chắn các anh cứ là mê ly vì sự phục vụ tận tình, “tới bến” của các em”.
Tôi đợi chừng 20 phút, Lý bước ra. Nhờ làm quen trên điện thoại trước nên cô nhân viên này ävui vẻ dẫn tôi vào phòng tẩm quất. Vào phòng kín, cô bảo tôi xông hơi, tắm rửa cho cơ thể thật thoải mái. Sau đó, cô đem nước nóng cho tôi ngâm chân và lấy đá nóng chườm các huyệt trên cơ thể.
Khoảng 10 phút sau, cô dẫn tôi đi sục qua hồ nước lạnh thơm phức. Xong công đoạn đó, Lý dẫn tôi đến nằm trên nệm, lấy dầu thơm xoa lên khắp cơ thể và bắt đầu massage. Bàn tay Lý thoăn thoắt những động tác trên lưng tôi mà miệng vẫn liên tục nói cười. Phải nói là giọng những cô gái miền Tây ngọt như rót mật vào tai. Những câu chuyện của Lý kể cũng uyển chuyển giống như nốt thăng, nốt trầm của âm nhạc.
Lý tâm sự: Những cô gái hành nghề ở đây đều xuất thân từ các tỉnh miền Tây hay còn gọi là đồng bằng sông Cửu Long như An Giang, Bạc Liêu, Bến Tre, Cà Mau, Cần Thơ, Đồng Tháp, Hậu Giang, Kiên Giang, Long An, Sóc Trăng, Tiền Giang, Trà Vinh, Vĩnh Long… quanh năm dập dềnh sông nước. Họ sinh ra và lớn lên trên sông nước, được trời phú cho nước da ngăm ngăm nắng, giọng nói mềm mại, uyển chuyển như sóng nước thiết tha đã làm say đắm biết bao chàng trai. Nhất là các chàng trai đất Bắc, ham “của lạ”, thích “mềm mại”, ưa “chiều chuộng”.
“Kỹ nghệ” tồn tại ở miền đất khắc nghiệt
Tương lai xám xịt
Nói đến chuyện chồng con, Lý rơm rớm nước mắt: “Mặc dù làm cái nghề thấp kém nhưng bọn em cũng là người phụ nữ, cũng khao khát có một gia đình như bao người phụ nữ khác. Thế nhưng, trớ trêu thay, có cô bán hết hương phấn, đến khi “hết đát” thì bị đuổi đi đất khác, thậm chí còn chẳng có nơi nào nhận, lúc đi tay trắng, lúc về vẫn trắng tay. Đau xót hơn, có cô do không cẩn thận đã nhiễm căn bệnh thế kỷ và sự sống của cô chìm trong tuyệt vọng.
Lý cho biết, nhà cô ở bến Ninh Kiều, Cần Thơ. Nhà Lý nghèo nên cô chỉ học hết phổ thông rồi bỏ theo chị hàng xóm lên Sài Gòn tìm việc làm. “Làm việc quần quật, quanh năm chân lấm tay bùn, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được vài chục ngàn, không đủ ăn nói chi mua đồ mặc. Rồi mỗi khi bố mẹ ốm đau thì lấy tiền đâu mua thuốc ?”, Lý than thở.
Được biết, nhà Lý còn hai em đang học. Cô không muốn chúng nó phải khổ nên vẫn bảo chúng phải đi học. Làm được bao nhiêu tiền, Lý đều gửi về quê để bố mẹ và hai em chi tiêu cho cuộc sống.
Những quán massage mang thương hiệu miền Tây mọc lên nhan nhản ở miền Bắc.
Mới đầu, Lý cũng chỉ định làm nghề này một thời gian kiếm ít vốn làm nghề khác hoặc về quê lấy chồng, sống yên thân đến hết đời. Nhưng cái nghề này nó bạc, vừa ráo mồ hôi đã cạn tiền. Lý vẫn luẩn quẩn khắp nơi, khắp các quán để hành nghề nhơ nhớp này.
Sau khi tẩm quất xong, Lý hỏi tôi có muốn thư giãn không?. Tôi vờ hỏi đó là dịch vụ gì?. Lý bảo: “Ở quán nào cũng vậy thôi anh à. Ngoài việc trá hình là tẩm quất massage thì thực chất là nơi khách đến để mua bán xác thịt. Vậy anh muốn “thổi” hay “tới bến”. Tôi lấy lý do rằng hôm nay hơi mệt, đành hẹn Lý khi khác. Tôi bảo em massage cho tôi đến hết giờ, tôi sẽ trả em tiền công và tiền “bo”. Lý vâng dạ, gật đầu mà không một lời phàn nàn.
Khi trở ra, tôi quan sát, phòng nào cũng đóng kín cửa, bên trong là những thứ âm thanh hỗn giao của những cuộc mua bán xác thịt phát ra.
Tiết lộ của một giang hồ
Sau khi thanh toán tiền, tôi “bo” cho Lý 200 ngàn đồng. Trái với những cô gái massage ở các quán miền Bắc, Lý đã đưa lại tôi 100 ngàn đồng với “giọng ngọt xớt” “còn đây là em “bo” cho anh, mai mốt lại đến ủng hộ em nhé”. Chẳng trách, các quý ông cứ chết mê, chết mệt với những cô gái miệt vườn miền Tây.
Nhờ mối quen Dũng “ben” -bảo vệ quán tẩm quất miền Tây ở phố Tam Trinh, quận Hoàng Mai, Hà Nội, tôi biết thêm nhiều điều về dịch vụ “đặc sản gái miền Tây”. Dũng “ben” là bảo kê của một băng nhóm giang hồ khét tiếng tại Hà Nội. Theo Dũng “ben”: Thực chất thì các chủ cửa hiệu đã “làm luật”. “Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ bảo kê không cho các nhóm khác đến làm phiền quán và bảo vệ các cô gái khi họ bị vị khách khó tính hoặc say rượu chửi bới, thậm chí đánh đập các nữ nhân viên”, Dũng “ben” cho hay.
Dũng “ben” cho hay: Quán tẩm quất này là của một bà chủ quê ở Cần Thơ. Để quán luôn luôn có các cô nhân viên mới, một mặt bà chủ này đi “săn” “hàng đát” tại các tỉnh miền Nam, mặt khác lại thường xuyên tuyển các cô gái mới ở quê, đồng thời sa thải những cô gái đã bị tàn hương phấn. Để tồn tại ở đất khách quê người, các quán mang thương hiệu miền Tây đã liên kết lại với nhau thành mô hình “đổi đào khép kín”. Ví dụ trong vòng vài tháng, quán này sẽ đổi vài đào với quán kia.
Với chu kỳ thay đổi như vậy, quán luôn có các đào mới. Chính vì vậy, các quán massage mang thương hiệu miền Tây luôn đắt khách hơn thương hiệu miền Bắc.
No comments:
Post a Comment