Một người đợi nơi sân bay
Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy.
Sân bay vẫn đông đúc như thường. Những nhóm người từ phương xa đến đây để đón người thân. Những nhân viên khách sạn giơ cao những tấm bảng đón khách. Tôi biết mình không người đón. Mà như thế cũng chẳng sao. Không ai đón tôi bởi tôi muốn thế, như cách đây hai năm tôi ra đi một mình. Đó chỉ là một sự chọn lựa, vậy thôi!
Cô ấy đứng đối diện tôi cách khoảng năm bước chân. Váy mullet trắng tinh khiến tôi liên tưởng đến màu áo cưới. Tóc đen mun xõa dài. Cô ấy xinh, không theo kiểu hotgirl đẹp nhờ make up, cô ấy gần như để mặt mộc. Môi thắm nở một nụ cười. Nụ cười xinh đến độ tôi không tin nụ cười ấy là dành cho mình. Cô gái ấy tôi không hề quen biết.
Cô ấy đứng đối diện tôi và nói: “Mừng anh trở về!”. Thật kì quặc! Nhưng tai tôi không hề nghe nhầm. Mừng- anh- trở- về! Cô ấy giữ nguyên vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong thoáng chốc tôi vẫn còn tin rằng mình đang ở trong giấc mơ kì quặc chỉ cho đến khi tiếng loa vang vang thông báo một chuyến bay vừa hạ cánh. Tôi tỉnh. Biết rằng mình đang đứng ở sân bay, đối diện một cô gái lạ và cô ấy vừa nói “Mừng anh trở về!”.
- Có lẽ cô đã nhầm tôi với một ai đó?
- Tôi không nhầm! – cô ấy đáp rất nhẹ.
- Xin lỗi, chúng ta quen nhau?
- Chuyến bay thế nào ạ?
- Ổn nhưng họ phục vụ thức ăn tệ quá! Mà cũng có thể do tôi không có tâm trạng muốn ăn! – Tôi nghĩ rằng mình đã nói hơi nhiều.
- Vậy giờ anh có đói không? Hay chỉ cần một cappuccino là đủ? – giọng cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ mình không thể nào bất lịch sự đến độ gạt phăng lời đề nghị ấy đi để chen vào một câu hỏi “Cô là ai?” trong lúc này.
- Thật ra thì, có lẽ tôi sẽ dùng cà phê sữa đá pha phin.
Quán cappuccino cách sân bay 38 ngàn tiền taxi, có cappuccino lẫn cà phê phin và một số loại thức uống khác.
- Xin lỗi tôi vẫn không thể nhớ là chúng ta đã quen nhau thế nào!
- Vậy anh có giận không nếu như anh biết rằng mình thật sự đang cà phê với một cô gái lạ?
Cô ấy im lặng một lúc, nhìn xuống nền gạch rồi nói:
- Tôi chỉ muốn thử biết cái cảm giác đi đón một người ở sân bay là thế nào. Tôi muốn thử đón một người – một mình. Cái ý nghĩ đó chợt đến với tôi vào một tối thứ hai tuần vừa rồi. Chỉ là bỗng dưng tôi muốn được đón một ai đấy!
- Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Vì sao cô nghĩ là không ai đón tôi?
- Vì khi bước ra ánh mắt anh không tìm một ai hết. Anh cũng không nhấc điện thoại gọi ai. Anh không hề vội vã tí nào! Tôi không chắc chắn rằng mình cảm nhận đúng. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ! Tôi cũng sợ bị nghĩ là điên, là quái dị! Tôi cũng sợ anh quát tôi!
Cô ấy tuôn ra một tràng dài, nhanh và nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện nãy giờ. Cũng may tôi chưa hề quát cô ấy. Mà tôi cũng không có lí do chính đáng để quát cô ấy, khi mà tôi có một người đón tôi ở sân bay vào lúc nhá nhem tối và mưa giăng lất phất thế này dù với lí do gì đi nữa.
- Ý tưởng táo bạo quá. Người ta sẽ nghĩ rằng em đang có mục đích gì đó!
- Em cũng đã nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng người ta có quyền nghĩ thế! Nhưng chỉ cần em thực sự không có mục đích gì cả, thì mọi thứ đâu có thành vấn đề. Anh có gửi đơn tố cáo đến công an vì một cô gái đường đột chào đón anh ở sân bay không?
- Chắc là không!
- Vậy nếu cô ấy không vay tiền anh, không xin số điện thoại của anh và… không bao giờ xuất hiện lần nữa trước mặt anh sau khi cô ấy uống cùng anh hết li cappuccino ngọt đắng này thì anh có còn hoài nghi gì nữa về cô ấy không?
Tôi không biết, tôi thực sự đã không thể biết rốt cuộc thì có sự tồn tại của thứ được gọi là số phận hay không, hay là do sự chọn lựa của con người ta mà thành. Nếu tôi không muốn cô ấy biến mất, thì liệu tôi có rơi vào chiếc bẫy nào đó không? Liệu tôi có thành một nạn nhân trong một vở bi hài kịch nào đó không? Và liệu tôi có trở thành một gã ngốc đã đánh mất trong đời mình một điều kì diệu vì tôi đã tin rằng cái xấu luôn hiện hữu rất gần?
Cô ấy đúng! Cô ấy không vay tiền tôi. Cô ấy không xin số điện thoại của tôi. Và cô ấy cũng không đưa tôi đi hết đoạn đường về nhà. Cô ấy chỉ mỉm cười và nói “Mừng anh trở về” ở sân bay đông đúc. Cô ấy chỉ mời tôi một li cappuccino. Rồi cô ấy để lại lời cảm ơn vì đã được một lần trải nghiệm cảm giác đi đón một ai đấy. Khi chiếc taxi chở tôi rời đi, tôi còn nhìn thấy bóng chiếc váy mullet trắng ở lại. Tôi tự hỏi vào ngày mai hình ảnh đó có trở thành một đốm trắng nhạt nhòa trong kí ức.
Khi taxi đã đi được một km, tôi đã yêu cầu xe quay lại. Sao cũng được. Không, thế nào cũng không được. Không thể để cô ấy biến mất như vậy. Đôi khi trong đời ta cần một ai đấy.
Tôi có nói với bạn chưa? Cô gái ấy, về sau, đã luôn đứng chờ tôi với nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng tôi ở sân bay. Dù có đến đâu, tôi cũng luôn biết mình phải trở về vì nơi ấy, có cô ấy, luôn chờ tôi…
goiyeu.net
Cô ấy đứng đối diện tôi cách khoảng năm bước chân. Váy mullet trắng tinh khiến tôi liên tưởng đến màu áo cưới. Tóc đen mun xõa dài. Cô ấy xinh, không theo kiểu hotgirl đẹp nhờ make up, cô ấy gần như để mặt mộc. Môi thắm nở một nụ cười. Nụ cười xinh đến độ tôi không tin nụ cười ấy là dành cho mình. Cô gái ấy tôi không hề quen biết.
Cô ấy đứng đối diện tôi và nói: “Mừng anh trở về!”. Thật kì quặc! Nhưng tai tôi không hề nghe nhầm. Mừng- anh- trở- về! Cô ấy giữ nguyên vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong thoáng chốc tôi vẫn còn tin rằng mình đang ở trong giấc mơ kì quặc chỉ cho đến khi tiếng loa vang vang thông báo một chuyến bay vừa hạ cánh. Tôi tỉnh. Biết rằng mình đang đứng ở sân bay, đối diện một cô gái lạ và cô ấy vừa nói “Mừng anh trở về!”.
- Có lẽ cô đã nhầm tôi với một ai đó?
- Tôi không nhầm! – cô ấy đáp rất nhẹ.
- Xin lỗi, chúng ta quen nhau?
- Chuyến bay thế nào ạ?
- Ổn nhưng họ phục vụ thức ăn tệ quá! Mà cũng có thể do tôi không có tâm trạng muốn ăn! – Tôi nghĩ rằng mình đã nói hơi nhiều.
- Vậy giờ anh có đói không? Hay chỉ cần một cappuccino là đủ? – giọng cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ mình không thể nào bất lịch sự đến độ gạt phăng lời đề nghị ấy đi để chen vào một câu hỏi “Cô là ai?” trong lúc này.
- Thật ra thì, có lẽ tôi sẽ dùng cà phê sữa đá pha phin.
Quán cappuccino cách sân bay 38 ngàn tiền taxi, có cappuccino lẫn cà phê phin và một số loại thức uống khác.
- Xin lỗi tôi vẫn không thể nhớ là chúng ta đã quen nhau thế nào!
- Vậy anh có giận không nếu như anh biết rằng mình thật sự đang cà phê với một cô gái lạ?
Cô ấy im lặng một lúc, nhìn xuống nền gạch rồi nói:
- Tôi chỉ muốn thử biết cái cảm giác đi đón một người ở sân bay là thế nào. Tôi muốn thử đón một người – một mình. Cái ý nghĩ đó chợt đến với tôi vào một tối thứ hai tuần vừa rồi. Chỉ là bỗng dưng tôi muốn được đón một ai đấy!
- Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Vì sao cô nghĩ là không ai đón tôi?
- Vì khi bước ra ánh mắt anh không tìm một ai hết. Anh cũng không nhấc điện thoại gọi ai. Anh không hề vội vã tí nào! Tôi không chắc chắn rằng mình cảm nhận đúng. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ! Tôi cũng sợ bị nghĩ là điên, là quái dị! Tôi cũng sợ anh quát tôi!
Cô ấy tuôn ra một tràng dài, nhanh và nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện nãy giờ. Cũng may tôi chưa hề quát cô ấy. Mà tôi cũng không có lí do chính đáng để quát cô ấy, khi mà tôi có một người đón tôi ở sân bay vào lúc nhá nhem tối và mưa giăng lất phất thế này dù với lí do gì đi nữa.
- Ý tưởng táo bạo quá. Người ta sẽ nghĩ rằng em đang có mục đích gì đó!
- Em cũng đã nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng người ta có quyền nghĩ thế! Nhưng chỉ cần em thực sự không có mục đích gì cả, thì mọi thứ đâu có thành vấn đề. Anh có gửi đơn tố cáo đến công an vì một cô gái đường đột chào đón anh ở sân bay không?
- Chắc là không!
- Vậy nếu cô ấy không vay tiền anh, không xin số điện thoại của anh và… không bao giờ xuất hiện lần nữa trước mặt anh sau khi cô ấy uống cùng anh hết li cappuccino ngọt đắng này thì anh có còn hoài nghi gì nữa về cô ấy không?
Tôi không biết, tôi thực sự đã không thể biết rốt cuộc thì có sự tồn tại của thứ được gọi là số phận hay không, hay là do sự chọn lựa của con người ta mà thành. Nếu tôi không muốn cô ấy biến mất, thì liệu tôi có rơi vào chiếc bẫy nào đó không? Liệu tôi có thành một nạn nhân trong một vở bi hài kịch nào đó không? Và liệu tôi có trở thành một gã ngốc đã đánh mất trong đời mình một điều kì diệu vì tôi đã tin rằng cái xấu luôn hiện hữu rất gần?
Cô ấy đúng! Cô ấy không vay tiền tôi. Cô ấy không xin số điện thoại của tôi. Và cô ấy cũng không đưa tôi đi hết đoạn đường về nhà. Cô ấy chỉ mỉm cười và nói “Mừng anh trở về” ở sân bay đông đúc. Cô ấy chỉ mời tôi một li cappuccino. Rồi cô ấy để lại lời cảm ơn vì đã được một lần trải nghiệm cảm giác đi đón một ai đấy. Khi chiếc taxi chở tôi rời đi, tôi còn nhìn thấy bóng chiếc váy mullet trắng ở lại. Tôi tự hỏi vào ngày mai hình ảnh đó có trở thành một đốm trắng nhạt nhòa trong kí ức.
Khi taxi đã đi được một km, tôi đã yêu cầu xe quay lại. Sao cũng được. Không, thế nào cũng không được. Không thể để cô ấy biến mất như vậy. Đôi khi trong đời ta cần một ai đấy.
Tôi có nói với bạn chưa? Cô gái ấy, về sau, đã luôn đứng chờ tôi với nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng tôi ở sân bay. Dù có đến đâu, tôi cũng luôn biết mình phải trở về vì nơi ấy, có cô ấy, luôn chờ tôi…
goiyeu.net
No comments:
Post a Comment